Vợ của ta là quận chúa
Phan_9
"Uống nó đi!" Hùng Thập Đại nâng chén máu loãng đến trước mặt ta.
Không. Thì. Sao.
"Để ta uống trước!" Nhìn ta do dự, Hùng Thập Đại lập tức đem chén nước
hướng lên khóe miệng mình.
"Đừng!" Ta bật người túm lấy cái chén, "Ta uống, ta uống..." Ta chẳng muốn
uống đồ thừa còn lại của ngươi...
Nhìn vào chén bạch thủy hơi hơi mang màu huyết sắc, chết thì chết! Ta nín
thở nhíu mày nhắm mắt, ừng ực uống hết nửa bát. Chẳng cần đợi ta hớp lại chút
không khí, Hùng Thập Đại đã túm lấy chén máu loãng, mạnh mẽ đem hết nửa chén
- 135 -
còn lại uống vào trong bụng. Uống xong còn thở một hơi thật lớn, cảm giác như đã
thoả nguyện ước mong. Ta cảm thấy mình diễn như vậy, lại là rất đúng ý hắn.
"Trước mặt Quan công, chúng ta cùng uống máu minh ước, kết làm huynh đệ,
từ nay về sau không hề phân biệt, uống cạn chén rượu!" Hùng Thập Đại không biết từ
đâu lấy ra hai chén rượu đế, đưa một ly trong đó tới trước mặt ta.
Ta vừa tiếp nhận chén rượu, Hùng Thập Đại liền mạnh quỳ gối trước Quan
công, sau đó quay đầu ý bảo ta làm theo.
Chứng kiến ánh mắt nghiêm túc của hắn... Ta quỳ ta quỳ, đại ca, được chưa..
Ta theo hắn quỳ xuống, hướng Quan công nâng lên chén rượu. Không biết từ lúc nào,
Mặt con chuột đã cầm theo một đống đồ tế tới đặt trước mặt chúng ta, thật đúng là đã
chuẩn bị có khác.
"Ta Hùng Thập Đại!" Hắn hét lớn, rồi thấy ta không phản ứng, liền xoay đầu
lại nhìn ta.
"Ách... Ta... Ta Thành..." Ai, vẫn là nói tên thật đi, "Ta Thành Nhược Hề..."
"Tình nghĩa giao hảo, thương thiên (trời xanh) làm chứng, muốn cùng nghĩa lễ
kim lan, từ nay về sau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!" Hùng Thập Đại nói
thực nho nhã, ta đã hết đường trốn, chỉ có thể lầm bầm nói theo như hắn. Bất quá, may
mắn hắn chưa nói câu kia...
"Không sinh cùng năm cùng tháng..." Đến rồi đến rồi! Sao nói là tới ngay
vậy! "Nhưng nguyện chết cùng tháng cùng…năm!"
- 136 -
Nói xong, Hùng Thập Đại nâng chén lên ngang đầu, rồi bi tráng đem rượu
uống hết. Ta cũng chỉ biết lảo đảo đứng lên, nâng cốc rót hết vào yết hầu.
"Đây là hương." Mặt con chuột phục vụ vô cùng chu đáo, đem hai nén hương
chuyển cho chúng ta.
Ta theo Hùng Thập Đại thành kính cùng dập đầu lạy Quan công, sau khi tất
thảy đều tốt, cả hai đứng dậy, Hùng Thập Đại không quên phân phó Mặt con chuột:
"Đêm nay giết gà cấp cho mọi người ăn."
"Tiểu Long đệ, từ nay về sau, chúng ta chính là huynh đệ kết nghĩa." Hùng
Thập Đại lại vỗ vỗ bả vai ta.
Lão huynh, không cần ngươi giải thích, ta biết mình vừa mới làm cái gì được
không.
【 28 】 Suy nghĩ của Nhị sư huynh
Không biết A Thành sư muội cùng quận chúa thế nào, từ ngày chúng ta tách ra
đến nay, đã là bốn ngày chưa gặp lại. Theo lý thuyết, cái cớ ta lấy so với A Thành sư
muội còn đáng tin hơn, nhưng chẳng hiểu sao quan binh vẫn khăng khăng áp giải đưa
chúng ta đi. Thật là nằm ngoài ý liệu của ta. Có lẽ do A Thành sư muội gặp chính là
cường đạo, còn ta gặp lại chính là quan binh, trình độ tri thức bất đồng.
Nói đến vấn đề này, lúc ấy ta cũng không biết vì cái gì quận chúa cần đứng
- 137 -
dậy, đi ra ngoài giả bộ là nương tử của A Thành sư muội. Nếu ta nghe không có sai,
lúc ấy A Thành sư muội kêu chính là "Nguyệt Nhi cô nương" chứ không phải "Quận
chúa" hay là "Tấn cô nương", ngay lúc ta định lay tỉnh Nguyệt Nhi cô nương vẫn còn
say ngủ, quận chúa đã ngăn cấm ta. Ý bảo với ta nàng sẽ ra ngoài phối hợp cùng với A
Thành sư muội.
Vậy ra, người xuất thân ở vương phủ luôn bảo vệ hạ nhân mình như thế sao.
Đối mặt với cường đạo, quận chúa không hề lùi bước; vốn là thiếu nữ chưa xuất giá
mà phải lấy thân phận thê tử của A Thành sư muội đối với mọi người là rất khó xử,
quận chúa lại dũng cảm mà ra —— Liệu thế gian còn có quận chúa nào có thể lớn lao
như vậy? Quận chúa cứ như vậy ra khỏi thùng xe, cùng với Nguyệt Nhi cô nương
cũng vì nhưng ti ếng ồn ào mà thức giấc. Ta đối với nàng thân phận hèn mọn, nhưng
lại chẳng cách nào khắc chế được tình cảm này.
Cường đạo tựa hồ bị A Thành sư muội lừa gạt mà tha bổng, nhưng lại rất
nhanh đã phải đối mặt với một toán quan binh.
Bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh của mình thật là long đong lận đận.
Tệ hơn chính là A Thành sư muội lại bắt ta ra xử lý tình cảnh khẩn cấp này.
Nàng đâu phải không rõ là ta chỉ biết lên núi hái thuốc. Nhưng A Thành sư muội lại
phát hoả, hơn nữa còn phát cực đại. Ta chỉ nói có một câu "Vậy không công bằng",
vậy mà A Thành sư muội đã phi thường kích động tuôn một tràng về "Công bằng hay
không công bằng", tuy chẳng hiểu A Thành sư muội rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì,
nhưng ta biết, nếu ta không ra xử lý đám quan binh này, A Thành sư muội nhất định sẽ
đem ta giết chết.
A Thành sư muội cùng quận chúa nhảy khỏi xe, ta không biết chút gì về điều
này.
- 138 -
Khi ta quay lại thùng xe, phía trong chỉ còn có Nguyêt Nhi cô nương với nét
mặt sợ hãi nhìn ta, cùng Đại sư huynh hoàn toàn chẳng lộ ra biểu cảm gì.
Trên đường bốn quan binh kia áp giải xe ta trở lại kinh thành, Nguyệt Nhi cô
nương một bên khóc nức nở một bên ấp úng nói cho ta biết, việc A Thành sư muội
cùng quận chúa nhảy khỏi xe rời đi. Mặc dù nói A Thành sư muội làm vậy có chút
thiếu tình huynh đệ, nhưng ta cũng âm thầm thở phào. Bởi vì như vậy, quan binh
không bắt được quận chúa, sẽ không thể trị tội chúng ta.
Ta vừa một bên an ủi Nguyệt Nhi cô nương vẫn đang khóc bù lu bù loa, vừa
nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Sư phụ, ta rốt cuộc đã hiểu nhiệm vụ của chúng ta lần này là gian nan khổ tình,
người xem, A Mộc ta nhất định sẽ không để người thất vọng!
Tất cả những gì xảy ra ở trên là cách đây bốn ngày rồi.
Ta cùng Đại sư huynh đang bị giam trong địa lao đen nghịt. Địa lao rất lạnh,
còn u ám. Nơi này chắc chắn tập hợp không ít oán linh, ta còn cảm thấy trong ngõ
ngách của cái phòng giam này có một vị Linh giới lão nhân đang ở nữa. Về "Chúng
ta", cũng không phải chỉ có ta cùng Đại sư huynh, mà còn có mấy nam nhân khác.
Nghe nói có tình cảnh này là bởi gần đây tội nhân phạm tội đang không ngừng tăng,
trong địa lao người kín hết chỗ, không thể không đem mấy hảo phạm nhân nhốt chung
một gian tù.
"Chúng ta sẽ nhanh được thả ra thôi, nghe nói hiện nay chi cho một ngày,
riêng chỉ cho phạm nhân ăn no, cũng phải ngoài mười lượng bạc." Một nam nhân gầy
teo nho nhỏ ở cùng phòng giam nói cho ta biết, "Chẳng biết bọn họ làm quan thế nào
- 139 -
mà bỏ được bằng đấy bạc ra nuôi chúng ta?" Hắn vừa nói vừa nhai nhánh rơm lượm
trên mặt đất.
Về Nguyệt Nhi cô nương, ta đã bốn ngày chưa thấy qua nàng. Nghe nam nhân
gầy nhỏ nói, Nguyệt Nhi cô nương đại khái bị giam ở phòng dành cho nữ tử. Hóa ra
địa lao cũng chia nam nữ, ta thật không hiểu, dù cho có đem chúng ta nhốt chung một
chỗ, thì cũng có thể phát sinh ra chuyện gì.
Khi vừa được đưa đến đây , ta nghĩ đám quan binh đó sẽ đối với chúng ta
nghiêm hình tra tấn, nhưng sự tình không phải như thế. Bọn hắn chính là chỉ hỏi một
lần: "Các ngươi có phải người Tấn vương phủ không?" Ta đương nhiên lắc đầu ngay.
Sau đó chúng ta liền bị đưa đến phòng giam lạnh như băng này. Ngục tốt (lính
canh ngục) nói muốn được thả ra thì phải nói thật, chính là hắn lại không nói gì nếu như
ta gọi hắn, vậy kết quả là như thế nào.
Đại sư huynh vẫn thực trấn tĩnh. Tuy rằng kiếm của hắn đã bị ngục tốt tịch thu,
hắn vẫn như cũ không phản ứng gì. Hắn bốn ngày nay, nói cũng không quá một câu.
Chính là cái góc hắn ngồi, ta có cảm giác Linh giới lão nhân cũng đang ngồi ở đấy, ai
cũng không hỏi, ai cũng không để ý tới. Đột nhiên cảm thấy, A Thành sư muội so với
Đại sư huynh còn đáng tin cậy hơn.
Ta thực lo lắng Nguyệt Nhi cô nương, quận chúa không có ở bên cạnh nàng,
lại một mình bị giam trong phòng nử tử, ta thực thấy vô cùng áy náy, nhớ rõ khi ở trên
xe ta còn đáp ứng nàng, sẽ không để nàng xảy ra sự cố. Nhưng giờ cái ta lo lắng hơn
là, A Thành sư muội cùng quận chúa rốt cuộc ra sao, chỉ mong các nàng đã bình an trở
về y quán, nói cho sư phụ biết chuyện chúng ta, hảo nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra
ngoài.
- 140 -
【 29 】
"Nơi này sao lại náo nhiệt như vậy?" Nghe được đột nhiên có người cất tiếng hỏi, ta
cùng Hùng Thập Đại đều xoay người tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.
Nguyên lai là Hắc bạch Hồ lão nhân, đi theo phía sau còn Bạch Diệp Nhi một thân áo
trắng mộc mạc. Về y phục trên người ta, sáng sớm nay trước khi ra khỏi cửa, ta đã đổi
lại là quần áo của mình. Mặc dù rất biết ơn, nhưng mặc vào quần áo của vị lão đầu kia,
cảm giác cũng thực khó chịu~
"Ai da, là nhị vị." Hùng Thập Đại bộ dạng như vừa gặp lại hảo hữu mấy chục năm rồi.
"Đa tạ mấy ngày qua chiếu cố." Hắc bạch Hồ lão nhân hai tay ôm quyền, tạ ơn Hùng
Thập Đại. Sau đem tầm mắt dừng lại trên người ta, "Thân thể thế nào rồi, Tiểu thành
tử?"
"Đã muốn. . ." Ta sửng sốt, "Ngài gọi ta là gì??"
Hắc bạch Hồ lão nhân vuốt chòm râu của mình: "Đây là tên thân mật ta đặt cho ngươi,
thế nào, không tệ đúng không, ta rất ít kêu người khác thân mật như vậy. "
Này này này, không cần tùy tiện đặt cho người khác tên thân mật đâu! Nhưng cái gì lại
không tệ, ở trước mặt sư phụ thì bị kêu thành công nhân khuân vác bến tàu đã nghe
thảm rồi, bây giờ còn đem ta gọi giống như thái giám, nguyên lai ngươi cùng sư phụ
đúng là cùng một loại người a~
Thấy ta sắc mặt khó coi, Hắc bạch Hồ lão nhân vẻ mặt xấu hổ: "Ai nha, không thích
tên này sao? Ta vốn cũng thấy không thích hợp lắm, Tiểu thành tử, Tiểu thành tử, mặc
dù nói cam là loại hoa quả dinh dưỡng cao, nhưng vẫn là táo ăn ngon hơn chút. . ."
- 141 -
Trọng điểm không phải ở đấy được không!!
"Tên của ngươi vốn không có chữ 'Bình', cũng không có chữ 'Quả', quả nhiên vẫn là
kêu Tiểu thành tử dễ nghe..." Hắc bạch Hồ lão nhân cảm giác rất hài lòng gật đầu. Giờ
khắc này ta có cần ngửa mặt lên trời gào to xúc động không...
"Cha, lại thế nữa." Đứng ở phía sau Bạch Diệp Nhi không nhịn được, đi lên trước kéo
kéo góc áo Hắc bạch Hồ lão nhân.
Hắc bạch Hồ lão nhân cười cười: "Không nói nữa, không nói nữa. " ngươi biết là tốt
rồi, "Làm sao vậy, nơi này sao lại náo nhiệt như vậy?" Hắc bạch Hồ lão nhân lại trở lại
vấn đề ban đầu.
"Cảm giác giống như có người muốn thành thân." Bạch Diệp Nhi nhìn lên trên cao
treo đèn lồng đỏ.
Hùng Thập Đại thực sảng khoái sờ sờ đầu: "Vốn là Tiểu Long đệ cùng với Tấn cô
nương thành thân, nhưng sau lại biến thành ta cùng Tiểu Long đệ bái thiên địa."
Ngoại trừ Hùng Thập Đại, toàn thể hóa đá.
...
"Bái Quan công, chúng ta là bái Quan. Công!!" Trước khi mọi người hoàn toàn hiểu
lầm mối quan hệ giữa ta và Hùng Thập Đại, ta vội vàng cải chính.
Hùng Thập Đại vỗ vỗ bờ vai ta: "Ái đệ, đối với chúng ta mà nói, Quan công cũng
giống với thiên địa phụ mẫu, chúng ta ra vào làm việc đều là trong sự bao bọc của
hắn." Ta quản ngươi nhiều như vậy à, hơn nữa tại sao lại gọi ta Ái đệ! Tiểu Long đệ
cũng đã đủ nôn rồi~
"Hai người bọn họ vừa mới kết bái, hiện tại đã là hai huynh đệ." Quận chúa ra tới giải
- 142 -
vây.
Bạch Diệp Nhi cười phụ họa nói: "Nhìn không ra đấy, các ngươi cảm tình thật đúng là
hảo."
Ta trợn trắng mắt, ngài nói đúng đấy, ta cũng nhìn không ra đư ợc.
"Tấn cô nương." Hắc bạch Hồ lão nhân híp mắt nhìn nhìn quận chúa đứng sau lưng ta,
"Sắc mặt ngươi thoạt nhìn hồng nhuận hơn rất nhiều a!"
"Cám ơn ngài chiếu cố, với bệnh của Nhược Hề, cũng làm phiền đến ngài." Quận
chúa nói cảm tạ.
"Nhấc tay chi làm phiền, nhấc tay chi làm phiền." Hắc bạch Hồ lão nhân tiếp tục vuốt
râu mép của hắn, mặc dù nó đã thẳng lắm rồi, "Tấn cô nương bộ dạng thực tuấn, lâu
lắm rồi ta chưa nhìn thấy người nào đẹp như vậy." Này này này, ngươi làm gì mà lại
dùng khẩu khí của bà mối nói thế!
"Đúng vậy, đúng vậy, cùng Tiểu Long đệ đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một
đôi!" Hùng Thập Đại, ngươi cũng đừng có vô giúp vui~
Quận chúa xấu hổ không biết làm thế nào, chỉ cúi đầu, hai má đỏ bừng. Ta cũng chỉ có
thể đứng cười làm lành.
"Xem khí chất của Tấn cô nương, không giống như sinh trưởng ở gia đình bình
thường." Hắc bạch Hồ lão nhân nói tiếp, "Có thể nói cho ta biết ngươi là người ở đâu
không?"
"Ta..." Quận chúa mặt lộ vẻ khó khăn nhìn ta.
"Kinh thành, Ngưng nhi ngụ ở kinh thành." Ta vội tiếp lời.
- 143 -
"Ân..." Hắc bạch Hồ lão nhân như có suy nghĩ gì gật đầu.
"Cha, còn không nói chính sự?" Bạch Diệp Nhi phá vỡ không khí xấu hổ.
"Ai da, người càng già trí nhớ càng kém." Hắc bạch Hồ lão nhân gõ trán của mình,
tiện đà lại cười nói, "Chúng ta là đến cáo biệt."
"Nhị vị muốn rời đi?" Hùng Thập Đại vội vàng hỏi.
"Thật không nỡ a!" Hắc bạch Hồ lão nhân vẻ mặt tươi cười, nếu như không có cuộc
nói chuyện vừa nãy, kỳ thật hắn luôn khiến cho người ta có cảm giác vô cùng tương
hòa, tựa như khuôn mặt tươi cười của Phật, "Nhưng nếu hai cha con chúng ta tiếp tục
không quay trở về, trong nhà sẽ mốc meo lên mất, nên đành như vậy cáo biệt."
"Mấy ngày nay rất cảm tạ các ngươi chiếu cố." Thực có điểm luyến tiếc Lão Ngoan
Đồng này, ta hỏi, "Có thể cho biết tên đầy đủ của ngài không?"
"Nếu nói chiếu cố, đều là công sức của Diệp nhi..." Hắc bạch Hồ lão nhân vuốt vuốt
râu.
" Có thể cho ta biết tên đầy đủ của ngài không?" Ta vẫn cố hỏi đến trọng điểm.
"Chúng ta phải đi rồi, nếu may mắn sẽ về đến thôn trước khi mặt trời xuống núi..."
Cảm giác bị lão nhân này hoàn toàn bỏ lơ.
Chẳng lẽ là anh hùng bất lưu danh? Ta Thành Nhược Hề thật sự rất lâu chưa thấy qua
người như vậy. Đột nhiên đối với Hắc bạch Hồ lão nhân cảm thấy kính nể, trên thế
gian có hai người như vậy, bề ngoài luôn vui đùa vô lễ, nhưng kỳ thật phẩm chất bên
trong lại vô cùng cao thượng. Không giống sư phụ ta kia, hắn tên là Lương Sơn, y
quán liền được kêu là Lương Sơn y quán, nhớ tới cũng làm cho ta xấu hổ. Đùng là
người với người khác nhau~
- 144 -
Sự chú ý của Hắc bạch Hồ lão nhân lại trở về trước mặt ta: "Tiểu thành tử, trước khi đi
ta muốn cùng ngươi nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài kia một chút?"
Tuy rằng rất không thích cách hắn xưng hô với ta, nhưng có thể cùng người cõi lòng
cao như vậy nói chuyện phiếm, ta cũng là rất thích ý. Có lẽ còn có thể học được không
ít đạo lý nhân sinh, thật sự là tốt quá a~
Bên ngoài hình như mới trải qua một trận mưa nhỏ, trên mặt đất có chút ẩm ướt, ta
cùng Hắc bạch Hồ lão nhân đều cẩn thận mỗi khi phóng bước chân, để tránh nước bùn
bắn lên quần áo.
"Ngươi có học y?" Hắc bạch Hồ lão nhân đột nhiên nói.
"A? . . . Ân." Ta có chút kinh ngạc trước nhãn lực của Hắc bạch Hồ lão nhân, quả
nhiên, đúng là một cao nhân.
"Ha ha ha ha, người học y ánh mắt thường không giống với mọi người." Tựa hồ nghe
được nghi vấn trong lòng ta, Hắc bạch Hồ lão nhân bổ sung nói. Ánh mắt không giống
với người thường? Hắn là chỉ, người học y sẽ không cầm nổi lòng hay xem xét tình
trạng thân thể của người khác, cho nên ánh mắt thường thường nơi nơi loạn liếc sao?
Ta cũng là có chút hiểu biết đấy...
"Tuy rằng rất ít nói với người ta như vậy, nhưng là, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ."
"Cái, cái gì?" Đứng trước Hắc bạch Hồ lão nhân đột nhiên dùng lời lẽ chân thành nói,
khiến ta có chút không biết phải làm sao.
Hắc bạch Hồ lão nhân cười nói: "Yên tâm, không cần giao học phí..." Cái đó không
phải là trọng điểm!
"Chính là, ta đã có sư phụ." Ta có chút ngượng ngùng nói. Đây đúng là số mệnh, có ít
người mà thời cơ thường xuất hiện không đúng trong nhân sinh, tuy là tùy vào từng
- 145 -
mối quan hệ mà nó sẽ không giống nhau, đáng tiếc nó vẫn là may mắn, chỉ là chúng ta
không có khả năng biết trước.
"Không thành vấn đề!" Hắc bạch Hồ lão nhân sau khi nghe xong cười ha hả, tuy rằng
không biết hắn cười điểm ở nơi nào.
"Ách... Làm sao lại không thành vấn đề?" Ta ngạc nhiên hỏi, một người đâu thể có hai
cái sư phụ...
"Ai nói người không thể có hai cái sư phụ vậy?" Lại nữa, vẫn là như nhìn thấu mọi
suy nghĩ trong lòng ta, "Đ ừng nhìn như ta vậy," Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
"Y thuật của ta trên thế gian này cũng là hạng nhất hạng nhì. Huống hồ ngươi không
xem vũ hiệp tiểu thuyết sao, nhân vật chính đều là lạy nhiều sư phụ, hấp thu bản lĩnh
võ thuật các gia phái, mới có thể xưng bá võ lâm." Vậy xin hỏi, ngươi thấy ta cần
xưng bá võ lâm gì đó sao~
"Bất quá, là ta đơn phương mời như vậy thật thất lễ," Hắc bạch Hồ lão nhân miệng
tấm tắc, "Nếu ngươi có ý, sau này có thể chính thức đến hướng ta bái sư, ngươi hiện
tại không cần trả lời ta."
"Chính là, ngài vì sao lại muốn thu ta làm đồ đệ, chúng ta quen biết chỉ mới vài ngày,
hơn nữa y thuật của ta cũng thực nát vụn..."
"Đúng vậy, y thuật hiện tại của ngươi quả thực nát vụn," Hắc bạch Hồ lão nhân gật gật
đầu, "Nhưng ta nhìn người luôn đúng, nếu ông trời dùng một trận mưa lớn đem ngươi
đưa đến cạnh ta, thì đây là duyên phận. Ta biết ngươi là một viên Phỉ Thúy giấu trong
nham thạch, một khi có người chân chính chỉ đạo, y thuật của ngươi sẽ vượt qua thế
gian, thậm chí... vượt qua cả ta..." Y thuật của ngươi lợi hại đến thế sao~
"Ta rất mong chờ ngươi xưng bá giới y thuật như xưng bá võ lâm vậy, cứu vớt muôn
dân."
- 146 -
"..." Cảm giác như Hắc bạch Hồ lão nhân đem tương lai của ta nói mà còn hơn xa vũ
hiệp tiểu thuyết.
"Thế nào, chẳng mấy có cơ hội gặp người y thuật, chẳng lẽ ngươi không muốn thay
đổi một lần sao? Hôm nào ngươi đã tỉnh ngộ, đi tới thôn trang nhỏ cách không xa sơn
trại này tìm ta." Hắc bạch Hồ lão nhân nhấc đầu hơi hướng sang bên, híp mắt nhìn về
phương xa không xác định.
Hắc bạch Hồ lão nhân đánh giá như vậy, ta thật không biết nên buồn bực hay nên cao
hứng. Tuy nói ta y thuật nát vụn, nhưng ta vẫn có chút kiến thức mà, ít nhất ta biết
tiêm thuốc, hay là trị được bệnh cho quận chúa... Tuy rằng sau lại tái phát.
"Tấn cô nương không biết thân phận thật của ngươi sao." Ách, sao chuyển đề tài
nhanh như vậy.
Ta gật đầu tỏ vẻ suy đoán của hắn là đúng.
"Rất xứng đôi, nếu ngươi đúng là nam tử như thường nói." Hắc bạch Hồ lão nhân vẻ
mặt đáng tiếc nhìn ta, nói những lời này thì ta chẳng biết phải hùa theo thế nào.
"Nếu không nói cho Tấn cô nương biết chân tướng, tình hình sẽ không hay đâu…"
Nhìn nét mặt nghiêm túc của Hắc bạch Hồ lão nhân, ta ngẩn người. Không hay? Cái
gì không hay?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian